Sau 78 năm mang mặt nạ đầy tớ, giờ Đảng lột mặt nạ lòi mặt chuột!

Cụm từ “cán bộ là đầy tớ của nhân dân” mà ông Hồ Chí Minh bày ra, là câu mị dân trơ trẽn bậc nhất, nó ra đời từ khi Đảng Cộng sản nắm quyền cai trị.

Để biết cán bộ có phải là “đầy tớ” của nhân dân hay không, thì cứ đến cơ quan công quyền làm giấy tờ sẽ rõ. Chưa có một quốc gia nào mà “phép vua” một đường, “lệ làng” một nẻo, thi nhau hành hạ người dân như xứ sở này – xứ sở tự xưng là “thiên đường Xã hội Chủ nghĩa”.

Tham thì thường gắn liền với ác, con người cũng thế mà đảng chính trị cũng thế. Ít có nơi nào trên thế giới mà quyền con người bị xem thường như ở Việt Nam, và cũng ít có nơi nào mà tình trạng quan tham nhiều như ở Việt Nam. Khi Đảng tham, thì Đảng cần bộ máy công an khổng lồ để trị dân. Khi quan chức ăn cắp và cả ăn cướp của dân tràn lan, thì bộ máy công an khổng lồ sẽ giữ cho dân ngoan ngoãn chịu đựng. Đã là nhà nước công an trị, thì ắt nhà nước đó rất ác với dân.

Khốn khổ cho dân Việt là, Đảng Cộng sản đối xử với dân chẳng khác nào con vật. Họ vét hết công sức làm lụng của dân để nuôi Đảng, nuôi quan. Dân bất bình thì họ dùng cái roi “công an trị” quất cho thật đau, để dân câm mồm. Người dân Việt Nam đang sống dưới bàn tay cai trị của chính người Việt, mà kinh khủng không thua gì thực dân.

Đảng Cộng sản được ví như con quái vật trăm tay. Tay bóc lột, tay bịt miệng, tay cầm roi quất vào dân vv… nhưng mồm của Đảng thì nói đạo lý. Chẳng phải là suốt hơn 7 thập kỷ qua, Đảng luôn ra rả cụm từ “cán bộ là đầy tớ của nhân dân” sao? Chẳng phải, mồm Đảng vẫn cứ ra rả “nhà nước ta là nhà nước của dân do dân và vì dân” sao? Và chẳng phải, Đảng ra rả về đủ loại đạo đức, nào là “đạo đức Cách mạng”, nào là “đạo đức Hồ Chí Minh” đấy sao? Nhưng thử hỏi, có quan chức nào có “đạo đức” đâu?

Đạo đức của người Cộng sản có chăng chỉ là đạo đức giả. Có đảng viên nào sống liêm chính đâu? Lương thì ba cọc ba đồng, nhưng để vào được bộ máy nhà nước, phải chạy hàng trăm triệu cho những chiếc ghế nhân viên quèn, chạy hàng tỷ cho những chiếc ghế có thể moi tiền dân hoặc tiền nhà nước. Còn chạy hàng triệu đô cho những chiếc ghế có chút danh. Chẳng phải là cựu Đại biểu Quốc hội Châu Thị Thu Nga đã chạy đến 30 tỷ đồng cho chiếc ghế Đại biểu Quốc hội, mà vào đó chỉ biết gật thôi sao. Vậy thì, những ghế quyền lực hơn, như ghế Bộ trưởng, thì chạy bao nhiêu?

Với bản chất có quyền là moi tiền làm giàu, nên quan chức – nếu không phải kẻ trộm thì cũng là kẻ cướp. Thử hỏi, có quan chức nào nghèo đâu? Đến tổ trưởng tổ dân phố còn tìm cách gặm nhấm, thì quan phường xã có nhà lầu, ô tô, là chuyện không hề lạ lẫm, mặc dù lương của quan chức chỉ đủ tiền xăng cho xe, thậm chí không đủ tiền bảo trì và sửa xe.

Với cách hành xử, hễ có chút quyền là tỏ ra cửa quyền, thích hành hạ dân mới oai, thì đấy không phải là đầy tớ gì cả, mà đó là một kẻ hành dân. Sự hạch sách người dân phổ biến nến nỗi, trong dân gian, người ta biến cải từ “hành chính” thành cụm từ “hành là chính”, để mô tả một cách chua chát cái thói muốn làm cha làm mẹ dân của thành phần có quyền.

Ngày 13/12, tờ báo Tiền Phong có bài viết “’Lãnh đạo như cha như mẹ, anh em dựa vào mà yếu thì cũng ngã luôn”. Lâu nay, Đảng đeo mặt nạ “đầy tớ của nhân dân”, thì giờ đây, họ không cần đeo nữa. Tháo mặt nạ ra thì tất nhiên họ lòi mặt chuột, với bản chất là thích làm cha làm mẹ nhân dân.

Đó là sự thật suốt hơn 7 thập kỷ qua và Đảng Cộng sản cũng nên đánh bài ngửa với dân. Hãy gọi dân là “dân đen” hay “bọn thảo dân” luôn, cho đúng bản chất. Đeo mặt nạ hoài làm gì? Dân biết hết rồi.

Ý Nhi – Thoibao.de

21.12