“Chiếc áo cộng sản” bao giờ được cởi ra và vứt đi?

Link Video: https://youtu.be/WOC45KxT3EE

Thể chế cộng sản cùng với cái gọi là “con đường đi lên XHCN” đã, đang và sẽ là nỗi kinh hoàng đối với dân tộc Việt Nam.

Bao giờ thì những nhà độc tài cai trị mới chịu trút bỏ “chiếc áo” cộng sản trên người họ xuống? Câu hỏi ngắn, nhưng ám ảnh và nhức nhối theo chiều dài năm tháng.

Người dân miền Bắc đã còng lưng dưới thể chế cộng sản rất sớm, từ sau năm 1945. Miền Nam thì nếm mùi khắt nghiệt, bị buộc phải mặc chiếc áo Cộng sản sau ngày 30/4/1975.

Bốn mươi sáu năm qua, gần nửa thế kỷ trôi qua, người dân vĩ tuyến 17 trở vào phải sống trong tăm tối và sợ hãi.

Dân chúng bị mất hết tự do, dân chủ và cả những quyền làm người sơ đẳng nhất.

Quyền hành, cùng với đặc quyền đặc lợi lọt vào tay các phe nhóm trong đảng và chính quyền. Hố sâu ngăn cách các giai tầng trong xã hội ngày càng lớn.

Một bên là vợ con, gia quyến của quan chức cộng sản giàu có nhờ vào kinh doanh chủ trương chính sách và thao túng chính trị.

Bên còn lại là những phận đời lao khổ, gồm quần chúng đói nghèo, bị bóp nghẹt và thiếu tự do.

Xã hội hình thành những thứ đạo đức bạo tàn, hung hãn, dối trá. Tín ngưỡng bao đời cũng bị quốc doanh hóa, làm băng hoại những giá trị tốt đẹp tồn tại hàng ngàn năm của dân tộc.

Nhân quyền, tự do ngôn luận của dân, từng được Võ Văn Thưởng gói gọn một câu: “Internet là một xa lộ thông tin, chúng ta cho 4 làn, 6 làn hay 20 làn xe chạy, xe 4, 6, 8 bánh chạy là quyền của chúng ta…”

Lãnh đạo cộng sản chưa bao giờ thừa nhận sai lầm và buông bỏ độc tài toàn trị.

Một nền dân chủ giả tạo và thứ tự do bịp bợm đang ngự trị trên đất nước có bề dày ngàn năm văn hiến.

Ảnh: Hàng vạn người Việt bỏ xác ngoài biển khi trốn chạy Cộng sản sau 1975

Đảng công khai rêu rao cho phản biện, nhưng đó là “cái bẫy”, cách để an ninh, mật vụ nhận diện những nhà hoạt động nhân quyền và bất đồng chính kiến để rồi “úp sọt” đưa họ vào nhà tù.

Mỗi ngày, người dân càng nhận thức rõ hơn bộ mặt nham nhở của những người cộng sản.

Hậu quả của đói nghèo, bệnh tật, đau khổ đến tận cùng… xuất phát từ việc tôn thờ thứ chủ nghĩa lai căng, khôi hài, hợm hĩnh Mác Lê mà ra.

Chủ nghĩa cộng sản và “thiên đường mù” bịp bợm mà chế độ CSVN vẽ ra cốt để gạt dân, chỉ để giúp họ tiếp tục cầm quyền, đè đầu cởi cổ dân tộc này.

Đảng CSVN đầu độc tinh thần trẻ em bằng các kỹ thuật tẩy não và nhồi sọ ngay khi ngồi ở bậc tiểu học, kéo dài mãi cho đến lúc vào đại học.

Đảng sử dụng lực lượng an ninh, mật vụ với bạo lực tàn ác dành cho giới sinh viên, trí thức và các tầng lớp dân chúng mà họ cho là chống đối, muốn lách ra khỏi chủ nghĩa Mác Lê.

Đảng CSVN quyết tâm theo đuổi “Kinh tế thị trường định hướng XHCN”, mô hình quái dị, là bức bình phong duy trì quyền lực, cũng như để làm giàu cho đám quan chức và tư bản đỏ.

Bộ máy tuyên truyền luôn ra rả, rằng “Cán bộ là đầy tớ trung thành của nhân dân”, “Đảng CSVN đại diện của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc”.

Nhưng nhân dân cứ bị “đầy tớ” ĐCS chà đạp không thương tiếc.

Đảng ban hành chủ trương thì phải ngoan ngoãn cúi đầu mà thực thi. Đảng bảo chết, thì đừng có hy vọng sống…

Đặc quyền, đặc lợi, “ngồi mát ăn bát vàng” và sự tồn vong của đảng CSVN là hai thứ mà giới chóp bu Hà Nội quan tâm, đặt lên hàng đầu, chứ không phải lợi ích quốc gia, dân tộc.

Gần đây nhất, hôm 24/9/2021, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã điện đàm với Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, phía Việt Nam giấu nhẹm nội dung, nhưng phía Trung Quốc tiết lộ một phần nội dung điện đàm.

Theo đó, Tập Cận Bình nhấn mạnh với Nguyễn Phú Trọng “bảo vệ an ninh cầm quyền của Đảng Cộng sản và an ninh chế độ xã hội chủ nghĩa là lợi ích chiến lược căn bản nhất của hai nước Trung – Việt“.

Vậy là đã rõ, Thứ “đại cục” mà hai đảng cộng sản luôn khư khư ôm lấy chính là đó, không cần phải bình luận gì thêm.

Điều hành chính phủ là tướng Phạm Minh Chính, xuất thân trùm mật vụ, đi lên từ Phó trưởng phòng Cục Tình báo châu Âu, rồi làm Phó tổng Cục trưởng Tổng cục Tình báo Bộ Công an.

Ngài thủ tướng chưa hề có kinh nghiệm điều hành kinh tế quốc gia, lại là kẻ “thân Tàu” và là “cha đẻ” của Luật Đặc khu, bỗng dưng lại được báo chí quốc doanh thổi lên mây, như “hết mình vì công việc” nên “áo thủ tướng ướt đẫm mồ hôi“.

Vì sao cả một đoàn tuỳ tùng, cận vệ, không ai có áo “ướt đẫm” mà chỉ mình ngài thủ tướng trên xe máy lạnh bước xuống lại đẫm mồ hôi?

Thật ra, đổ mồ hôi nhiều là bệnh lý. Có nhiều nguyên nhân gây nên như: Yếu tố di truyền, do trục trặc ở thần kinh giao cảm, bị bệnh tiểu đường, rối loạn hệ thần kinh, hoặc thậm chí ung thư… Thuật ngữ y học gọi bệnh này là Hyperhidrosis, tức là người bệnh bị đổ mồ hôi quá nhiều, một cách bất thường, không nhất thiết liên quan tới công việc hoặc thời tiết.

Dễ hiểu như thế, nhưng báo chí “lề đảng”, những doanh nhân “bưng bô” như bà Thái Hương và một số kẻ xu nịnh làm trò cười cho thiên hạ, khi tụng ca rằng “áo thủ tướng đẫm mồ hôi” là thông điệp, cảm xúc, tấm gương, động lực… là đủ thứ ngôn từ ví von hầm bà lằng khác.

Ảnh: thủ tướng Phạm Minh Chính với chiếc áo đẫm mồ hôi ở TpHCM được các báo tâng bốc quá lố

Vậy đó, “nâng bi”, nịnh hót thì được dàn đồng ca của đảng tán dương.

Ngược lại, rất nhiều trí thức và các thành phần khác trong xã hội Việt Nam khi lên tiếng, phản biện, tranh đấu, đều nhận cái kết đắng giống nhau.

Họ bị sách nhiễu, bắt bớ, dùng nhục hình tra tấn, giam cầm với những bản án vô pháp, vô thiên.

Bình luận về Thủ tướng Phạm Minh Chính, nhà hoạt động Phạm Minh Vũ viết:

Ngay từ khi Phạm Minh Chính lên, điều hành chính phủ trong việc đối phó dịch Vũ hán, Chính thể hiện một khả năng kém cỏi và thích dùng súng ống, bạo lực hơn là khoa học.

Chính đã bỏ ngoài tai những ý kiến các chuyên gia, các nhà khoa học để đưa tổ tư vấn toàn đám con buôn.

Gây thiệt hại nền kinh tế gần như nát như tương, và khả năng phục hồi là không thể khi cá  nhà đầu tư nước ngoài đang đua nhau bỏ Việt Nam mà chạy, doanh nghiệp trong nước thì cũng không đủ sức hoạt động khi vốn lẫn lực lượng lao động không còn.

Hôm nay ra công điện cấm người về, hôm sau lại ra công điện đón người về, Phạm Minh Chính lên điều hành nắm trong tay sinh mệnh người Dân mà ra quyết sách lật nhanh hơn lật bánh tráng.

Ảnh: chủ tịch QH Vương Đình Huệ

Một kẻ chưa học qua kinh tế lại điều hành kinh tế, một kẻ không biết gì về dịch tễ, y học lại lên dạy cách chống dịch, thì hậu quả đã rõ như chúng ta thấy.”

Bình luận về câu nói “Hiện tiền trong dân còn khá nhiều” của Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ ngay sau 4 tháng bị giam cầm thiếu đói của dân vùng dịch, ông Phạm Minh Vũ viết:

Trong suốt 4 tháng qua, chưa một lần Huệ ngoi lên để đoái nhìn đến cuộc lầm than khốn khổ của Dân chúng như thế nào, nhìn đến cảnh Dân kéo nhau lên phường đòi trợ cấp vì bọn quan tham xà xẻo vơ vét chút ít tiền chính phủ rót về.

Chưa một lần Huệ mở mắt ra để thấy cảnh Dân lầm lũi, kéo nhau bằng xe máy, đạp xe đi bộ hàng ngàn cây số ngược Bắc xuôi Nam người người ngủ ngoài trời mưa dãi nắng để trốn cái đói, cái nghèo của bao phận tha hương.

Không giúp đỡ, không hỗ trợ gì, Dân bị khoá chặt 4 tháng, cuộc sống lầm than cơ cực và ám ảnh vì cách chống dịch không giống ai trên thế giới, chống dịch theo ý chí lợi ích nhóm.

Thế mà cửa cuối đường hầm leo lét như đèn đom đóm vẫn còn mờ tịt chưa có ánh sáng gì, thì Huệ cùng đồng bọn lại nhao nhao dùng cái ánh mắt sắc lẹm nhìn vào túi Dân chẳng còn một cắc bạc nào, thử hỏi có sự trơ trẽn nào hơn? Thử hỏi có sự đê tiện hèn hạ nào bằng?

Khi bọn vô lại này nhìn chằm chằm vào túi Dân trơ trẽn như thế, thì đồng nghĩa rằng ngày mai chúng sẽ cướp của Dân bằng mọi cách, chẳng hạn chúng sẽ tăng xăng, điện, BOT hay các thuế phí khác một cách vô tội vạ.” Nhà hoạt động Phạm Minh Vũ đưa ra kết luận.

Thu Thủy – Thoibao.de (tổng hợp)

>>> Chính phủ có chịu trách nhiệm khi hàng chục ngàn người chết do COVID-19?

>>> Lập lờ trong quy định xử lý ‘đưa tin chống phá công tác chống dịch COVID-19’

>>> Việt Nam: Trên bảo dưới chưa nghe, tỉnh thành ‘vẫn nghiên cứu’ quy định đi lại

Nỗi lo của người dân từ việc chống suy thoái của Đảng


Cách cài vượt tường lửa miễn phí:

Điện thoại di động (mobile phone) = https://bit.ly/2QCRpE7

Trình duyệt (browser) = https://bit.ly/3hKTidT