Link Video: https://youtu.be/OgYsaybCHpo
Ngày 11/11, Facebook Tho Nguyen có bài “Nghe đài địch”.
Tác giả kể, lúc bé, tác giả ở ngay trong cơ quan Việt Nam Thông tấn xã, số 5 Lý Thường Kiệt, Hà Nội. Đây vốn là cái ổ nghe đài địch của Đảng. Ở đó có những cô chú chỉ nghe các đài Mỹ, Anh, Pháp, Vatican, Sài Gòn… để lấy tin. Hơn thế nữa cơ quan còn có nguồn cung cấp trực tiếp từ các hãng thông tấn “đế quốc”, như: UPI, AP, AFP, Reuters.
Thân phụ của tác giả phụ trách khâu phát hành của Việt Nam Thông tấn xã, nên có thể nói, tác giả bơi trong các nguồn tin “xấu, độc hại” này. Đồng thời, tác giả cũng thường hay nghe các cô chú nói về việc chống nghe đài địch, chống hủ hóa tư tưởng.
Tác giả bình luận, giờ nghĩ lại thấy đúng là dở hơi: Trong một cơ quan sống bằng nghe đài địch, mà lại cấm nhau nghe đài địch. Cấm thế quái nào được. Đến thằng bé con chẳng hiểu gì về chính trị như tác giả, mà còn thích đọc, nữa là các cô chú có hiểu biết, có ngoại ngữ.
Theo tác giả, giờ đây, tình thế đã thoáng hơn, máy thu thanh, TV là chuyện vặt, internet xả láng. Nhưng cái quan niệm “địch ta” bây giờ cũng lẫn lộn. Ngày xưa, Nga, Trung Quốc là ta, Mỹ, Anh, Pháp là địch. Nay Trung Quốc tuy là bạn lớn, nhưng sẽ là địch trong các vấn đề lãnh thổ. Kể cả Nga, nếu bênh Trung Quốc ở Biển Đông cũng là địch nốt. Thế rồi Nga đánh Ukraine, ta lại bênh Nga, coi Ukraine là “nửa địch”.
Nửa có lẽ vì Ukraine định đi theo phương Tây. Mà phương Tây chỉ là địch khi nói đến nhân quyền. Còn vác cả tàu sân bay vào Việt Nam vẫn được hoan nghênh. Mới nghe hơi “bạn” đưa nhà máy chip vào nhà mình, cả nước đã mừng như vớ được vàng.
Tác giả cho biết, thông tin thoải mái như vậy, mà hôm rồi, tác giả mới được nghe rằng, Thông tấn xã Việt Nam vẫn làm ra bản tin “mật”, để cung cấp cho các cán bộ cao cấp. Liệu bản tin đó có mật, có thật hơn những gì dân đen vẫn đọc trên mạng không, thì không biết. Nhưng nó cần được duy trì để phân biệt cán bộ, như cái bệnh viện Thống Nhất, Viện quân y 108, hay cái nhà tang lễ phố Trần Thánh Tông vậy. Cái này thì ta hơn địch rõ ràng.
Tác giả tiếp tục kể chuyện nghe đài địch ở Đông Đức. Theo đó, năm 1967, tác giả mới 16 tuổi đã xuất ngoại sang Cộng hòa Dân chủ Đức học nghề. Đây là thiên đường nghe đài địch, vì có thể nghe radio và xem truyền hình Tây Đức một cách dễ dàng. Chính phủ Cộng hòa Dân chủ Đức cũng cấm dân nghe, xem đài địch.
Nhưng cấm thế nào được trong một xứ sở mà nhà nào cũng có radio hay TV. Đã thế đài địch lại ở sát biên giới, thậm chí phát từ Tây Berlin, lọt thỏm trong lãnh thổ Cộng hòa Dân chủ Đức.
Người ta đành hạn chế bằng việc tháo các kênh tần số của “đài địch”, ra khỏi các máy thu hình công cộng.
Người Việt ở Đông Đức bị một cổ hai tròng: Chế độ hạn chế TV Tây Đức của Đông Đức và lệnh cấm nghe, xem đài địch của Đại sứ quán Việt Nam.
Tác giả tiếp tục kể, sau bao nhiêu vất vả, chịu bao nhiêu dèm pha, bị các anh chị đảng viên phê bình. Tác giả vừa mất tiền vừa vỡ mộng, bởi trước đó bị tuyên truyền là TV Tây Đức toàn chuyện dâm ô. Nhưng hóa ra, TV bên Tây Đức đứng đắn hơn bên Đông Đức. Cái váy mini bên đó cũng dài hơn bên Đông 2cm.
Dân Đông Đức vốn theo đạo Tin lành nên cởi mở hơn trong chuyện hôn nhân. Phụ nữ Đông Đức dưới chế độ Xã hội Chủ nghĩa được bình đẳng hơn so với đồng giới ở phía Tây, nơi mà chồng đi làm kiếm tiền, vợ chỉ ở nhà nuôi con. Phụ nữ tự tin hơn thì ham muốn cũng dễ được thể hiện. Chính vì vậy mà phim Đông Đức có nhiều cảnh giường chiếu hơn phim Tây. Các Đảng Cộng sản Đông Âu không kỷ luật đảng viên vì tội “trai gái”. Bên Đông Đức người ta tắm truồng thoải mái, khiến khách du lịch Tây Đức đi qua phải đỏ mặt, nhắm mắt.
Minh Vũ
>>> Cựu lãnh đạo NATO ủng hộ việc Ukraine gia nhập một phần
>>> Chủ tịch Võ Văn Thưởng sẽ chấm dứt sự nghiệp tàn ác của Nguyễn Hòa Bình như thế nào? (phần 2)
>>> Một người cầm cờ Israel bị đe dọa
>>> Tướng Tô “thông minh”, thả chim dễ dàng rồi vất vả truy bắt
Cuộc gặp “bí ẩn” giữa hai Thứ trưởng Ngoại giao – điều gì đang xảy ra trong quan hệ Việt – Trung?