Link Video: https://youtu.be/Rjldric-orQ
Ngày 21/6, báo Đất Việt có bài “Lãnh đạo “trên mây”, hỏi sao nông dân không nghèo?” của tác giả Nguyễn Tuấn.
Tác giả kể về câu chuyện trên bàn cà phê ở một làng quê miền Tây, về đời sống của người nông dân nơi đây.
Tác giả cho biết, chi phí trên bàn cà phê gồm: 2 dĩa cơm tấm là 50.000 đồng, hai tô bún cá là 40.000, bốn ly cà phê, tất cả là 150.000 đồng. Nói chung, giá cả ở cái làng quê này còn khá “mềm” và phù hợp với cuộc sống dân quê.
Nhưng với người nông dân, giá cả đang tăng nhanh. Một dĩa cơm tấm năm ngoái là 20.000 đồng, nhưng năm nay là 25.000 đồng, tức tăng 25%; giá một tô bún cá cũng tăng 33% (từ 15.000 lên 20.000 đồng)… Mà không chỉ giá các món ăn này gia tăng, giá xăng cũng tăng khoảng 20% (từ 17.500 đồng lên 21.000 đồng). Một khi giá xăng tăng thì chúng ta dễ đoán rằng, giá hàng hóa đều tăng.
Trong khi đó, năm ngoái, giá một kg lúa là 5.700 đồng, còn năm nay là 6.500 đồng, tăng 14%.
Tác giả nhận xét, thu nhập chính của người làm nghề nông tăng chỉ 14%, nhưng các mặt hàng khác thì đều tăng nhanh hơn giá lúa. Hỏi sao nông dân không nghèo?
Từ câu chuyện vật giá leo thang, tác giả chuyển sang một bức tranh lớn hơn: Cuộc sống của nông dân tiêu biểu.
Theo đó, một gia đình nông dân tiêu biểu: có 5 công đất ruộng và 2 đứa con trong tuổi đi học, cuộc sống của họ ra sao?
Về thu nhập, người nông dân có 5 công đất, và nếu làm 2 mùa, thì mỗi năm sẽ thu hoạch khoảng 1.800 kg lúa. Giá mỗi kg lúa là 6.500 đồng, và do đó tổng thu nhập là khoảng 60 triệu đồng.
Về chi phí, anh ấy sẽ phải chi tiêu cho nhiều khoản tiêu biểu cho mỗi vụ: Phân bón (khoảng 5 triệu đồng), thuốc trừ sâu 2 (triệu), xạ lúa (1 triệu), bơm nước (1 triệu),
xới và cắt 3 (triệu đồng).
Tổng cộng chi phí là khoảng 12 triệu đồng, nhưng vì làm hai vụ nên tổng chi phí là 24 triệu đồng.
Như vậy, anh nông dân còn dư 60 – 24 = 36 triệu đồng bỏ túi sau mỗi năm.
Đó là chưa kể công sức anh ấy bỏ ra để có thu hoạch trên. Nói cách khác, thu nhập 36 triệu đồng, đó là với giả định anh ấy làm… không công.
Anh ấy có 2 đứa con đang đi học, và với hàng chục chi phí liên quan đến học hành, thì tiền chi ra chắc phải 5 triệu đồng mỗi năm. Rồi còn chi phí sống hàng ngày (gạo, thực phẩm, đi lại), và nếu cộng lại thì cuộc sống không dễ thở chút nào.
Nếu chẳng may anh ấy mắc bệnh thì cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn nữa. Giải pháp thực tế của ảnh là … chịu đựng. Anh ấy chỉ đi khám bịnh khi bị nặng. Đây chính là lý do giải thích tại sao các bịnh viện hay tiếp nhận những bịnh nhân nghèo ở giai đoạn cuối của bịnh. Có người thậm chí còn sẵn sàng chọn cái chết để tiết kiệm tiền cho gia đình.
Hai đứa con học xong tiểu học, rồi lên trung học, nó chứng kiến ba má nó cực khổ quá mà vẫn còn nghèo. Nó cảm thấy có nghĩa vụ giúp đỡ ba má nó thoát nghèo. Nó có thể sẽ bỏ học và đi làm công nhân, như bạn bè hàng xóm nó đã làm. Làm công nhân, nó sẽ có lương “bèo” lắm là 6 triệu một tháng, tức 72 triệu đồng một năm. Chi phí bỏ ra không quá cao như ba má nó bỏ ra để có 36 triệu đồng. Nhưng nó sẽ gắn liền với thân phận công nhân lâu dài và không có cơ hội học hành lên cao.
Anh nông dân cũng sớm nhận ra, với 5 công đất, anh ấy sẽ không bao giờ có cuộc sống thoải mái. Anh ấy sẽ “bỏ ruộng”, hiểu theo nghĩa cho mướn 5 công đất đó. Nhiều người có nhiều đất sẵn sàng mướn đất của những người như anh ấy để tăng sản lượng và qua đó mới có thu nhập kha khá.
Còn anh nông dân thì sau khi cho mướn đất, ảnh cũng sẽ đi làm công nhân. Với thu nhập từ làm hãng xưởng và mướn đất, thì anh ấy mới có thể dễ thở hơn. Đây chính là lời giải thích tại sao “Nông dân bỏ ruộng” như vài bài báo gần đây.
Tác giả đặt câu hỏi, giới lãnh đạo có quan tâm đến nông dân? Giới lãnh đạo có bao giờ hỏi tại sao nông dân Thái Lan giàu hơn nông dân mình?
Câu trả lời tại sao nông dân ta nghèo thì có rồi, nhưng câu trả lời làm sao để nông dân ta giàu lên, thì dành cho mấy người điều hành đất nước. Tác giả ước gì có những ông bà lãnh đạo ngồi cà phê ở một làng quê và lắng nghe cũng như thu thập dữ liệu thực từ mấy người nông dân, thay vì đọc mấy số liệu đẹp của thuộc cấp hay báo cáo của các thầy dùi trong phòng lạnh.
Xuân Hưng – Thoibao.de (Tổng hợp)
>>> VinFast xuất độc chiêu, dùng lối kinh doanh “tự sướng” chinh phục thế giới?
>>> Dù mạnh tay, ông Tổng vẫn thất bại
>>> Thủ đoạn nắm thóp người Tây Nguyên, khống chế người có uy tín để phục vụ Đảng!
>>> Giám đốc Công an Đắk Lắk kích động lính. “Chất rừng” trong một ông trưởng Công an tỉnh!
Việt Nam đàn áp biểu tình ôn hòa suốt nhiều năm